Trong giây phút nín lặng, buông bỏ đó, tôi nhận ra chồng cố tình luồn tay vào bên trong và rồi không ngờ anh hành động như thế này.
- Hí hửng làm dâu nhà chồng giàu, sau tuần trăng mật rực cháy, tôi ngất lịm nghe mẹ chồng cười nói cùng sự chì chiết đến tủi hổ của chồng
- Vừa về đến cửa nghe tiếng chồng the thé, vợ mở cửa ‘uỳnh’ vào trong thì run lẩy bẩy khi chứng kiến cảnh người đàn bà quen thuộc đang tỉ tê
Từ ngày tôi sinh con anh thay đổi tính nết hoàn toàn, khác hẳn với người đàn ông ga lăng luôn quan tâm với vợ mà tôi thường thấy trước đây. Tôi có buông lời trách móc thì nhận ngay được câu trả lời khó chịu của chồng: “Anh vất vả kiếm tiền là vì cái gia đình này chứ vì ai, em chỉ có mỗi mấy cái việc cỏn con bếp núc mà còn tị nạnh với chồng là sao”.
Đúng là tôi chỉ có mấy việc cỏn con thôi mà, ngày cũng đi làm về lại lo con cái nhưng làm sao so được với công việc vất vả của một trưởng phòng như anh. Tôi tự ái và dần dần khoảng cách giữa hai vợ chồng càng bị đẩy ra xa. Cuối tuần hầu như chồng tôi không nghỉ, anh vẫn đến văn phòng làm việc bình thường, chỉ có mình tôi đưa con đi chơi đi thăm nội ngoại.
Mỗi lần ra công viên nhìn thấy người ta có cả vợ cả chồng ríu rít đưa con đi chơi tôi lại chạnh lòng. Những ngày lễ tết thay vì mua quà tặng vợ như ngày trước thì giờ đây anh chỉ nhắn một tin vỏn vẹn: “Anh bận không mua quà được, vợ thích gì cứ cứ mua nhé”. Tất nhiên tháng nào chồng cũng gửi vào tài khoản của tôi một số tiền nhất định thoải mái để tôi chi tiêu cho cả nhà. Nhưng tiền nhiều, vật chất dư thừa nhưng tình cảm, sự quan tâm dành cho nhau không còn thì làm sao có thể gọi là hạnh phúc?
Sự chịu đựng không lời giữa chúng tôi kéo dài được chừng 1 năm thì tôi quyết định ly hôn:
- Mình chia tay đi, em không thể chịu nổi cuộc sống thế này nữa. Kể từ ngày mai chúng ta ly thân trước khi tòa triệu tập. Đơn em đã kí để trên bàn ấy.
- Sao lại ly hôn. Anh có lỗi gì sao?
- Anh không có lỗi nhưng em thấy cuộc sống vợ chồng quá ngột ngạt, em không thể mãi sống bên một người chồng vô tâm chỉ biết tới công việc còn lại thì giao tất cho vợ được. Anh có biết thời gian qua một mình em đã phải….
Cứ thế tôi nói hết những gì ấm ức trong lòng bao lâu nay. Có lẽ từ ngày sinh con gái đây là lần đầu tiên tôi bộc lộ hết những suy nghĩ của mình với chồng. Anh im lặng ngồi nghe từ đầu tới cuối khuôn mặt đăm chiêu.
Cứ ngỡ nghe xong những gì vợ nói anh sẽ ôm lấy tôi, nói những câu động viên xin lỗi ai ngờ anh chỉ nói một câu ngắn gọn: “11 giờ rồi, đi ngủ thôi mai còn đi làm sớm em” khiến tim tôi lại bị tổn thương. Lúc đó chỉ còn biết trách mình ngu dại, ngày trước bao nhiêu người tử tế thương yêu không lấy lại lấy một người đàn ông khô khan tới vậy.
Tôi gạt nước mắt đắp chăn ngang bụng, mắt nhắm lại. Dù sao hôm nay cũng là đêm cuối chúng tôi chung phòng, từ ngày mai tôi sẽ sang phòng ngủ cùng con gái, chúng tôi chính thức ly thân. Tôi vừa lim dim mắt xiêu ngủ thì bất ngờ giật mình vì anh quàng tay ôm ngang bụng.
Tôi giả vờ không biết và ngủ tiếp nhưng 2 phút sau thì bàn tay chồng bắt đầu luồn vào trong bụng tôi, lúc này tôi mới gạt tay anh ra rồi giữ chặt cái chăn trên bụng. Nhưng không ngờ chồng bất thình lình ngồi dậy giật mạnh tấm chăn trên người tôi ra rồi bật điện lên và ép tôi buông tay. Anh nhìn chằm chằm vào chỗ đó rồi nói:
- Anh nhớ ngày em sinh anh đã nhờ bạn đi công tác nước ngoài mua lọ kem trị rạn da để em bôi cơ mà. Em không bôi hay sao mà bụng chằng chịt vết rạn, sờ vào ráp cả tay như thế.
- Con được 2 tuổi rồi anh mới biết bụng vợ anh nó kinh khủng tới cỡ đó sao? Anh chỉ mua kem rạn da cho em bôi nhưng không cần biết em có sử dụng nó hay không cũng giống như hàng tháng anh chỉ có nhiệm vụ gửi tiền vào tài khoản còn em sử dụng nó thế nào thì anh phó mặc. Lúc đầu em cũng đã bôi kem nhưng sau đó thấy việc mình bôi là vô ích vì người đàn ông duy nhất muốn mình đẹp lại đâu có quan tâm tới mình thì đẹp để cho ai ngắm.
Tôi cố gắng ngăn không cho những giọt nước mắt được rơi trước mặt chồng. Anh lại trầm ngâm giống như cuộc nói chuyện trước khi đi ngủ. Tôi nằm xuống vì nghĩ chồng cũng sẽ làm như lúc trước mà thôi, anh sẽ lại giục đi ngủ chứ không nói thêm được lời nào cả. Nhưng không ngờ lần này anh ôm chặt lấy tôi và nói:
“Anh xin lỗi, anh sai rồi. Anh quên mất rằng ngoài việc kiếm tiền thì anh còn là chỗ dựa là niềm vui lớn nhất của em và con. Anh hứa sẽ thay đổi, chỉ xin em đừng ly hôn, anh cần em và con”.
Từng lời chồng nói khiến tôi bật khóc không kìm lòng được. Tôi đã mong chờ câu nói này bao lâu nay rồi. Tôi cũng đâu có muốn rời xa anh, tôi ôm chặt lấy chồng bật khóc nức nở, đã lâu lắm rồi vợ chồng tôi mới ôm nhau ngủ tới sáng như vậy.
Sáng hôm sau trở dậy sớm như thường lệ, trước khi xuống nhà nấu bữa sáng cho chồng con tôi đã kịp xé tờ đơn ly hôn nhòe nước mắt. Có đôi khi trong cuộc sống vợ chồng, phải chạm tới những khoảnh khắc sắp chia lìa thì vợ chồng mới nhận ra được tình cảm thực sự mình dành cho nhau.