Nhìn sắc mặt của bố vợ mà tôi rét run và nhận ra lỗi lầm lần này "hơi nặng" rồi.
- Vui mừng thông báo có thai, chồng đưa ngay cho tôi 500 triệu nhưng lại nói một câu khiến tôi tái mặt sợ hãi
- Vừa chê vợ "đã xấu còn gấu", tôi đỏ mặt tía tai khi nghe câu nói của một người khách trong siêu thị
Vợ tôi là tiểu thư được cưng chiều từ bé, chẳng phải động tay động chân vào bất cứ việc gì trong nhà. Nhưng chính vì thế mà khi lấy chồng, cô ấy không hề được lòng bố mẹ tôi. Ai đời làm dâu mà chưa bao giờ nấu được nồi cơm hay vắt được ly nước cam, cũng chẳng biết cầm cây chổi thế nào? Mẹ tôi ban đầu còn kiên nhẫn dạy bảo, sau thì chán nản rồi quay ra trách tôi ham lấy vợ đẹp, vợ giàu để bây giờ "đội lên đầu" mà đi. Tôi cũng nản lắm nên hay khuyên vợ đi học nấu ăn, tập làm việc nhà. Mà cô ấy không những không nghe, còn mách bố mẹ vợ khiến tôi bị mắng mấy lần.
Thấy mối quan hệ giữa mẹ và vợ có vẻ căng thẳng, tôi đành phải thu xếp ra ngoài ở riêng. Cuối tuần vợ chồng về chơi một ngày với ông bà cũng được rồi, còn hơn sống chung rồi trách móc, xỉa xói nhau, đau đầu lắm.
Nhưng ra ở riêng rồi, tôi càng bất mãn hơn. Mọi việc, từ giặt giũ, cơm nước, lau dọn đều là tôi làm. Ăn cơm xong, vợ rửa bát nhưng có khi bát vẫn còn bám thức ăn hoặc có mùi xà phòng, tôi lại phải rửa lại. Thấy tôi cằn nhằn quá, vợ mua hẳn một cái máy rửa bát để làm thay cô ấy. Mỗi lần về nhà vợ, tôi đều nghe mấy câu đại loại như: "Cái V là con cưng của bố mẹ, con đừng có bắt con bé làm gì, hư da tay nó hết", hay "Lấy chồng là để chồng yêu chiều, nếu chồng không chiều thì về đây sống với bố mẹ"... Đấy, bố mẹ vợ cứ đe dọa tôi bằng những câu như thế, tôi không uất ức thì không còn là đàn ông.
Tôi cũng nản lắm nên hay khuyên vợ đi học nấu ăn, tập làm việc nhà. (Ảnh minh họa)
Hôm thứ bảy, tôi đi nhậu về trễ và gọi điện thông báo cho vợ, bảo cô ấy bỏ đồ vào máy giặt hộ tôi. Không ngờ đến 10 giờ đêm về, mở máy giặt ra, tôi điêu đứng khi thấy đồ trắng đồ màu, cô ấy dồn hết vào máy. Mấy cái áo trắng của tôi coi như đi tong. Giận quá, tôi mắng vợ là vô dụng, tiểu thư quá mức. Cô ấy khóc lóc trách ngược tôi chỉ biết nhậu nhẹt (lâu lâu tôi mới đi một lần), về còn mắng vợ. Bực bội, lại bị kìm nén quá lâu nên tôi hét to: "Bố mẹ không dạy cô thì để tôi dạy. Vợ con thế này thì ly hôn cho nhẹ nợ". Rồi tôi đập vỡ luôn cái ti vi bố vợ mới mua cho.
Sáng sớm hôm sau, còn chưa tỉnh ngủ thì tôi đã nghe ầm ĩ trước cửa nhà. Ra mở cổng, tôi thấy ngay bố mẹ vợ đang đứng trước nhà, vẻ mặt như muốn "ăn tươi nuốt sống" con rể. Bố vợ hùng hổ vào nhà, gọi tôi ngồi xuống rồi giáo huấn một trận. Vợ ngồi bên, khóc thút thít như thể oan ức lắm. Mắng tôi xong rồi, họ kéo nhau đi về, còn bảo tôi ngồi đấy đợi đơn ly hôn.
Tôi cũng bực mình nên cũng không thèm níu kéo. Không thấy tôi đả động gì, vợ bắt đầu nôn nóng nhắn tin, gọi điện bảo tôi sang xin lỗi bố mẹ vợ rồi đón cô ấy về, nếu không họ bắt cô ấy viết đơn ly hôn thật. Nhưng tôi không muốn đến, cũng không có lỗi để phải cúi mình xin lỗi họ. Nhưng bỏ vợ thì tôi cũng chưa từng nghĩ đến. Tôi nên làm sao để vợ trưởng thành hơn, tự "vác thân" về lại nhà đây?
(Xin giấu tên)