1 giờ sáng con khóc ngằn ngặt không chịu ngủ, tôi bế con ra ban công để dỗ thì vô tình nghe được bí mật tày trời của chồng

Tâm sự 13/06/2024 07:22

Từng câu từng lời anh nói ra như hàng trăm mũi dao đâm vào tim tôi. Tôi không ngờ anh lại là người chồng tệ bạc đến như vậy.

Tôi và chồng cưới nhau đã hơn 6 năm. Chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội. 8 năm học hành và làm việc, tôi cảm thấy vô cùng cô đơn. Vì khi bệnh tật cũng chỉ có một mình, không ai bên cạnh chăm sóc.

Tuy nhiên từ khi quen anh, cuộc sống của tôi ngày càng vui vẻ, tươi mới hơn. Tuy đời sống vật chất không cải thiện được nhiều nhưng tinh thần lúc nào cũng thoải mái, dễ chịu. Chúng tôi bận rộn tối mày tối mặt nên chỉ gặp nhau vào cuối tuần. Chỉ là quán ăn vỉa hè, trà chanh chém gió nhưng cảm thấy rất bình yên.

Có lần tôi bệnh nặng, anh bỏ hết công việc vào viện một tuần để chăm sóc. Khi đó tôi tự nhủ với lòng chắc chắn cuộc đời này chỉ lấy anh làm chồng, nếu không thì ở vậy cả đời.

Khó khăn lắm chúng tôi mới dành dụm được một số tiền để tổ chức đám cưới. Tuy không linh đình nhưng cũng đủ ấm cúng với sự có mặt của gia đình hai bên. Cảm xúc hạnh phúc lúc đó khiến cả cuộc đời này tôi vẫn không thể nào quên được.

Những tưởng mọi sóng gió đều đã qua đi nhưng nào ngờ chuyện buồn lại ập đến. Tôi với anh đều bị hiếm muộn, muốn có con nhưng suốt mấy năm qua vẫn không thành. Chạy chữa khắp nơi, tốn bao nhiêu tiền vẫn chưa có tin vui.

Anh dần chán nản, muốn bỏ cuộc, tôi thì vẫn khuyên chồng nỗ lực, còn nước còn tát. Điều này khiến anh cảm thấy áp lực nên vợ chồng tôi xảy ra cãi vã suốt ngày. Ngày xưa anh hiếm khi lớn tiếng với tôi nhưng bây giờ một câu là mắng, hai câu là chửi. Anh bảo tôi vẽ chuyện, tiền không có ăn mà làm chuyện tào lao.

Nghe những lời của chồng, tôi cũng nản lòng. Tuy nhiên, khi đã muốn buông xuôi thì bác sĩ báo tin vui, đúng là ông trời không phụ lòng người. Tôi vô cùng vui mừng vì nỗ lực của vợ chồng tôi đã được đền đáp. Nhưng ngược lại, anh bắt đầu thay đổi.

1 giờ sáng con khóc ngằn ngặt không chịu ngủ, tôi bế con ra ban công để dỗ thì vô tình nghe được bí mật tày trời của chồng - Ảnh 1
Ảnh minh họa: Internet

Khi nghe tin, anh chỉ ậm ừ. Thậm chí còn không quan tâm đến tôi nhiều như trước. Trong suốt thai kỳ, tôi thèm gì, muốn ăn gì cũng tự mình mua lấy. Nhờ anh thì lại nghe những lời càm ràm “có bầu thì có gì to tát, sao phiền phức quá vậy”. Nghĩ chồng áp lực công việc nên tôi cũng không trách anh.

Đến khi tôi sinh, anh ở bên cạnh nhưng thái độ không vui vẻ gì. Bác sĩ nói tôi sinh khó nên phải mổ, anh nói không có tiền. Anh còn nói rằng lúc trước chạy chữa hết nơi này đến nơi khác nên chẳng dành dụm gì được. Tôi muốn mổ thì tự bỏ tiền ra mổ. Nằm trên giường bệnh mà nghe những lời này của chồng, lòng tôi đau như cắt.

Cũng may nhờ vay mượn bạn bè, tôi đã hạ sinh thành công. Những ngày sau đó, tôi một mình chăm con, làm việc nhà, chồng không giúp gì.

Có những ngày con ốm, tôi quần quật từ sáng đến chiều chưa kịp nấu ăn thì anh đã trách móc đủ điều. Tôi cảm thấy anh đã thay đổi quá nhiều, con người luôn biết quan tâm ngày trước đã biến đâu mất.

Đêm đó, con ốm khóc cả đêm, tôi bế ra ngoài dỗ thì thấy chồng đứng hút thuốc và gọi điện thoại cho ai đó ở ban công. Tiến lại gần, tôi nghe được một bí mật động trời.

- Mẹ yên tâm, con có đủ tiền rồi, mai con gửi về cho mẹ xây nhà. Nhất định phải xây to nhất xóm, không được thua cậu ba.

Tôi không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì nhưng lại nghe chồng lên tiếng:

- Cô ấy làm sao biết được, tiền này là của con, con làm gì tùy con, mẹ đừng lo. Mai con gửi tiền về, vậy nha.

Từng câu từng lời anh nói ra như hàng trăm mũi dao đâm vào tim tôi. Thì ra anh thà dành tiền xây nhà để lên mặt với thiên hạ chứ không chịu bỏ ra một đồng khi vợ đứng trước cánh cửa sinh tử. Nghe được bí mật của chồng, tôi suy sụp hoàn toàn.

Tôi không ngờ anh lại là người đàn ông tệ bạc như thế này. Tôi không biết phải đối mặt, xử lý chuyện này như thế nào? Tôi có nên ly hôn không?

Ngày đầu dẫn người yêu về ra mắt, cả nhà há hốc kinh ngạc khi anh hất thẳng cốc nước vào mặt anh rể rồi nói một câu đầy đanh thép

Nói chung với một tình huống khó xử như thế này, tôi không biết phải giải thích với bố mẹ sao. Phải chăng bạn trai tôi đã hơi nóng vội?

TIN MỚI NHẤT

6 năm lấy nhau chồng không cho vợ về quê chồng và sự thật đau đớn Tôi và chồng lấy nhau nhưng không được lòng gia đình bên chồng. Ngày trước cha mẹ chồng tôi chê tôi lớn hơn chồng 2 tuổi thì không xứng. Mẹ chồng tôi lại có tiếng khó tính, tôi nghe chồng tôi kể hai chị dâu của anh khổ sở đủ đường với bà. Nhưng chồng tôi thì một mực lấy tôi. Sau đó thì tôi nghe chồng mình nói ông bà không thích tôi về quê, hai người chỉ muốn nhìn cháu và con trai. Tôi nghe vậy cũng buồn lắm. Tính ra tôi cũng xinh xắn, kiếm tiền được, sinh hẳn hai đứa cháu kháu khỉnh. Ông bà cũng chưa từng chung sống với tôi thì làm sao biết tính tôi có tốt hay không? Nhưng dù sao thì cũng là cha mẹ của chồng mình, tôi không thể trách móc mãi. Cho đến nay đã 6 năm, chỉ đúng một lần về quê trước khi cưới, sau đó tôi không hề đặt chân về quê chồng. Dù tôi và chồng đều là dân tỉnh lên Sài Gòn sống nhưng tôi chưa từng phải chịu cảnh ăn Tết nhà chồng. Cứ lễ Tết là chồng tôi lại dẫn con về quê nội, tôi thảnh thơi về quê ngoại. Vài lần tôi nghĩ dù sao mình cũng là phận dâu con nên nói chồng để tôi về thăm cha mẹ chồng. Nhưng chồng tôi khăng khăng từ chối, anh dịu giọng nói không muốn tôi chịu ấm ức, cứ để anh lo là được. Tôi nghe thế mà yên tâm, thấy càng thương chồng hơn. Tôi nào ngờ, người chồng hiền lành của mình lại giấu giếm một bí mật đáng khinh suốt 7 năm chung sống với tôi. Cách đây khoảng 3 tháng, mẹ chồng của tôi nhập viện vì tai biến. Chồng tôi xin nghỉ làm về chăm nom mẹ. Vài ngày sau thì tôi nghe tin mẹ chồng qua đời. Tôi vội vàng bắt xe về quê chồng ngay mà chưa kịp báo với chồng. Qua 3 ngày làm đám tang cho mẹ chồng thì tối hôm đó tôi phát hiện chồng mình lén lút đi ra khỏi nhà từ cổng sau. Tôi linh tính có điều lạ nên bèn đi theo sau anh. Tôi thấy chồng mình đi vào một căn nhà nhỏ, trước sân có một người phụ nữ chống nạn đứng đợi anh - Ảnh minh họa: Internet Tôi thấy chồng mình đi vào một căn nhà nhỏ, trước sân có một người phụ nữ chống nạn đứng đợi anh. Anh đi đến một tay ôm, một tay nắm tay đưa cô ta vào nhà. Tôi đứng ở ngoài nhìn qua ô cửa sổ thì thấy hai người chẳng khác gì cặp tình nhân lâu ngày gặp lại. Không chỉ ôm ấp, họ còn hôn nhau, nói chuyện vui vẻ. Tôi chưa bao giờ thấy chồng mình dịu dàng như thế. Rồi tôi thấy chồng đưa cho cô ta một phong bì, chắc là có tiền trong đó. Đêm đó, sau khi bị tôi truy hỏi không có đường lui thì chồng tôi cũng thú nhận. Người phụ nữ kia là người yêu cũ của chồng tôi. Cả hai từng yêu nhau sâu đậm cho đến khi cô ta bị tai nạn phải cắt mất một chân. Chính điều này khiến cha mẹ chồng tôi không cho phép họ lấy nhau. Sau đó anh bỏ vào Sài Gòn thì gặp được tôi. Anh thú nhận mình vẫn còn tình cảm với tình cũ. Anh tìm cách nói với cha mẹ chồng để tôi không phải về quê anh dịp lễ Tết. Nhưng không phải vì thương tôi, mà là vì anh tìm cơ hội để về thăm người cũ. Anh không chỉ qua lại với cô ta mà còn đưa tiền trợ cấp hàng tháng. Anh cầu xin tôi tha thứ cho anh, người phụ nữ kia rất đáng thương. Cô ta không có gia đình, chân lại tật nguyền, anh chỉ xin tôi cho phép anh phụ giúp cô ta tiền bạc. Anh thề sẽ không bao giờ gặp lại người yêu cũ nữa. Nghe chồng thú tội tới đây thôi mà tôi như chết lặng. Hóa ra suốt 7 năm nay tôi chung sống với người chồng ngoại tình mà không hay biết. Chỉ vì tin những lời ngọt ngào anh nói mà tôi bị lừa dối trắng trợn. Giờ anh còn ra điều kiện phải để anh nuôi cô ta à? Tôi thật sự không thể chịu nổi. Nhưng với dáng vẻ khổ sở của chồng vì cô ta, liệu khi biết tôi không đồng ý thì anh có bỏ vợ con theo bồ không? Vậy tôi phải làm gì đây?

Tâm sự Eva 2 giờ 13 phút trước