"Thằng bé quá mệt rồi, phận con mỏng không níu giữ được ở lại với nhân gian lâu hơn. Chuyến xe cuối cùng đưa con về nhà mình tại Sơn La thăm anh Vì Quyết Chiến và ngắm nhìn ngôi nhà của con lần đầu và cũng là lần cuối con nhé" - anh Đặng Như Quỳnh chia sẻ.
- Cậu bé Sơn La đạp xe xuống Hà Nội chịu ngủ cống để gặp em
- Thai phụ 18 tuổi bị đánh đến sảy thai: Hé lộ thứ bất ngờ được vứt kèm thi thể bé sơ sinh
Cách đây gần 1 tháng, Vì Quyết Chiến (13 tuổi) là cậu bé núi rừng Chiềng Yên, Vân Hồ, Sơn La một mình đạp xe gần 100km xuống Hà Nội thăm em trai. Chiến là đứa trẻ giàu tình cảm, biết yêu thương, nên dù không biết Hà Nội ở đâu, to lớn cỡ nào, em vẫn đi và vượt qua gần 15 con đèo lớn nhỏ.
Chiến là đứa con đầu lòng của anh Vì Văn Nam và chị Hà Thị Sâm. Sau Chiến còn em gái Vì Khánh Như (7 tuổi) và Vì Văn Lực (2 tháng tuổi). Bé Lực nhập viện Nhi Trung ương lúc mới chào đời 2 ngày, sinh non 1 tháng, viêm gan do rối loạn chuyển hoá, viêm phổi, vàng da ứ mật, suy dinh dưỡng cấp, tình hình không mấy khả quan.
Từ khi bố mẹ đưa em xuống Hà Nội, Chiến biết rõ tình hình bệnh của em. Thỉnh thoảng mẹ vẫn gọi điện về. Chiến chưa đi Hà Nội bao giờ, chỉ biết em Lực đang được nuôi lồng kính ở đó.
Trưa 25/3, đi học về, Chiến nghe được cuộc hội thoại giữa ông nội và mẹ. Lực ốm nặng, bệnh tình chuyển biến xấu. Chị Sâm dặn gia đình chuẩn bị bộ áo quan hậu sự nhỏ, đi mua một quả trứng luộc, chuẩn bị thắp hương cho Lực.Nằm trên ghế, Chiến ôm mặt khóc nức nở. Chiến chưa bao giờ được nhìn thấy mặt em trai, từ ngày Lực sinh ra đều nằm viện. Suốt từ đó, Chiến cứ hy vọng, quyết tâm xuống gặp em Lực.
"Em sợ em trai mất nên muốn xuống Hà Nội. Em không biết Hà Nội ở đâu, nhưng nhớ em quá, chưa bao giờ 2 anh em được nhìn mặt nhau". Chiến cất cặp sách vào bàn, xin ông nội 10 nghìn giả vờ xuống trạm ăn quà, nhưng thực chất cậu băng qua đường bản Bướt, lén tìm cách ra quốc lộ 6, hướng thẳng Hà Nội.
Chiến đạp một mạch không nghỉ, không mệt, không đói. 5 tiếng trôi qua, đi qua 15 con đèo lớn nhỏ, Chiến mệt lả ở Hoà Bình. Không biết đường, cậu bé cứ chọn tuyến đường lớn mà đi, đoạn nào không biết thì hỏi. Đôi chân sưng vù, hai chiếc dép rách bươm. Mỗi lần đổ dốc hay qua đoạn đường khúc khuỷu, cậu bé phải lấy chân làm phanh "bất đắc dĩ", mùi dép chảy nhựa "khét lẹt" bốc lên. Đoạn nào khó đi, Chiến xuống xe dắt bộ.
"Em có sợ nguy hiểm chứ, nhưng nghĩ đến em trai thì sợ hãi bay đi đâu hết luôn. Em đi hướng bên phải, bám ven đường, nhìn trước nhìn sau mới đi. Có đoạn em mệt quá bị ngất, một chiếc xe khách đi qua tưởng em bị tai nạn, họ xuống hỏi xin số điện thoại bố mẹ em. Các chú mới gọi cho bố. Nếu không gặp xe đó, em dự định đạp tiếp, chưa nghĩ về sau sẽ như nào..." - Chiến kể.
Sau gần 4 tháng điều trị, đến nay tình hình Lực chuyển biến xấu, cơ thể ngừng phát triển, gia đình xin phép đưa bé về quê. 18h tối 20/4, chiếc xe nhỏ được chuẩn bị đưa anh Nam, chị Sâm và bé Lực về nhà, Chiến chưa hay biết điều này.
"Thằng bé quá mệt rồi, phận con mỏng không níu giữ được ở lại với nhân gian lâu hơn. Chúng tôi cố gắng làm nốt cho con việc cuối cùng có thể làm, bố trí xe để con có thể về nhà mình tại Sơn La thăm anh Vì Quyết Chiến và ngắm nhìn ngôi nhà của con lần đầu và cũng là lần cuối con nhé" - anh Đặng Như Quỳnh - người đứng ra kêu gọi giúp đỡ hoàn cảnh gia đình em Vì Văn Lực, xác nhận với chúng tôi.
Khoảng 20h55 tối cùng ngày, chuyến xe có mặt tại Chiềng Yên, để anh em Chiến nhìn nhau lần cuối. 10 phút sau, bác sĩ rút ống ô xi, Lực trút hơi thở cuối cùng sau khi được ngắm nhìn căn nhà nhỏ thân yêu, được gặp ông bà nội, được nhìn thấy anh Quyết Chiến, chị Khánh Như. Tâm nguyện cuối cùng của anh Nam chị Sâm coi như đã hoàn thành, đứa con trai bé nhỏ tuy có duyên đến với anh chị nhưng sau cùng, lại không có phận.
Còn nhớ đêm đầu tiên trong đời được nhìn thấy em trai, Chiến đã khóc òa lên nức nở. Chiến từng hy vọng Lực sẽ chống chọi thật mạnh mẽ với bệnh tật để sớm được về nhà. "Sau này khoẻ mạnh, chúng mình sẽ cùng đi chăn bò, đá bóng. Anh sẽ rang cơm cho em ăn, đi học cùng em" - Chiến từng thổ lộ.
Vậy là, không còn cậu bé Lực khoẻ mạnh để lớn đi chăn bò với Chiến nữa rồi.
Với Chiến, bé Lực còn quan trọng hơn cả quan trọng, vì em là duy nhất đối với Chiến. Và là bởi vạn sự đều có bắt đầu lẫn kết thúc, chỉ có anh em chúng ta là luôn luôn bên nhau. Có nhau thôi là đủ. Số phận ngắn ngủi chỉ cho phép Lực một quỹ thời gian quá hữu hạn, nhưng đủ kịp thời nhân lên bao câu chuyện về tình thương, về lòng tử tế.
Sau tất cả, chúng ta không có quyền trách Chiến về hành động dại dột của em. Cuộc gặp gỡ thứ 2 này, cũng là lần cuối trong đời 2 đứa trẻ được nhìn mặt nhau, âu yếm nhau, trước khi dương thế và âm thế trở nên quá đỗi cách biệt.