Nhiều lúc em chán chồng, muốn bỏ chồng nhưng lại không thể tìm được một lý do chính đáng để bỏ.
Những cái xấu xa, tội lỗi của chồng em đều là những thứ nhỏ nhặt đến nỗi khó có thể gọi tên. Nhưng cũng chính những cái không thể gọi tên đó lại đủ làm em phát điên lên mỗi ngày dù không tìm được lý do để bỏ chồng. Tình cảm vợ chồng cũng vì thế mà có phôi pha đi nhiều. Em đã muốn hâm nóng, muốn sửa chữa tình trạng này nhưng những cái nhỏ nhặt của chồng em là bất trị. Em bất lực không thể tìm ra một đáp án cho hôn nhân của mình.
Đầu tiên, anh ấy rất cẩu thả. Sáng dậy tung chăn ra khỏi giường không buồn gập, màn cũng không mắc lên. Trong khi em đã dậy sớm và làm xong mọi việc, nấu bữa sáng, dọn dẹp những thứ đêm qua chưa dọn xong, cho con ăn. Em bảo anh xếp thì anh luôn nói tí nữa nhưng không bao giờ làm. Em nhắc lại vài lần thì anh bảo em khó tính, bảo em là mẹ chứ không phải vợ anh. Sau đó anh cũng đi gập nhưng thật ra là vày vò thành một đống vứt trên giường.
Đến chuyện cái toilet. Anh tiểu tiện văng đầy thành cầu nhưng không xịt nước. Kem đánh răng không bao giờ đậy nắp chảy ra khắp nơi. Xà phòng, sữa tắm em cất gọn gàng thì sau khi anh tắm bao giờ cũng bày bừa ra nhưng không dọn lại. Cạo râu xong râu vương vãi ra bồn cũng không chùi. Anh lại mắc bệnh vừa đại tiện vừa hút thuốc nên phòng tắm lúc nào cũng hôi, lại vứt tàn thuốc xuống sàn. Vì chuyện cái toilet mà ngày nào em cũng dọn dẹp, ngày nào cũng cãi nhau.
Thứ hai, chồng mắc bệnh tham ăn. Con em 3 tuổi nhưng rất kén ăn nên mỗi lần bón cơm rất vất vả. Trong bữa ăn hai vợ chồng người làm trò, người đút cho con mệt bở hơi tai. Có lẽ vì thế mà không ai thấy ngon miệng khi đến bữa nữa. Từ đó chồng em thường lén đi ăn ngoài một mình rồi mới về nhà ăn cơm lấy lệ. Em phát hiện được vì một lần thấy anh bảo chưa ăn gì nhưng lại mắc rau trên răng. Em buồn vì sự ích kỷ của anh, miếng ngon một mình anh hưởng không hề nghĩ đến mẹ con em.
Hôm có mẹ anh lên chơi cũng thế. Em bận họp ở công ty nên 6 rưỡi tối mới về đến nhà. Bình thường chỉ 5 rưỡi là em có mặt. Khi về đã thấy mẹ con anh ngồi bên mâm cơm vui vẻ và đã ăn gần xong. Anh không hề để phần thức ăn cho em, em nhìn xuống mâm chỉ còn chỏng chơ mấy miếng xương gà còn dính rất ít thịt. Thấy em ngồi xuống, hai mẹ con anh xong bữa đứng dậy, không hề dọn bát đũa của mình. Con em được đưa cho cái đùi gà tự ngồi ăn bẩn hết tay chân áo quần cũng không ai đoái hoài. Em gặm miếng xương mà nghẹn ngào nước mắt muốn rơi.
Thứ ba, anh ấy vô tâm, em không biết mức độ thế này là nhiều hay ít. Em ốm, bảo anh tranh thủ về sớm mua cho em mấy viên thuốc và bát cháo. Anh ừ ừ rồi đến 10 giờ tối mới về. Anh bảo bận đi ăn tân gia đồng nghiệp rồi quên mất. Anh cũng quên mua thuốc và cháo. Em đã cố tình không gọi để xem anh vô tâm đến mức nào. Anh hỏi em còn sốt không, ăn gì chưa rồi em chưa kịp trả lời thì lăn ra ngủ. Sáng dậy em mệt lả người nói anh mua hộ em bát cháo rồi hẵng đi làm, anh nói em ăn tạm mỳ tôm đi vì sáng nay anh họp sớm. Em nghe mà tự dưng hết sốt, chuyển từ đau đầu sang đau lòng.
Ngày phụ nữ 8/3, 20/10 anh đều vắng mặt vì bận tổ chức cho chị em ở công ty. Thậm chí đã có lần đi du lịch cùng hội phụ nữ mất 2 ngày. Còn không thì toàn hội hè chè chén chỉ về nhà vào lúc 1, 2 giờ sáng. Em giận bảo “Em không phải phụ nữ à?”. Anh gắt “anh đã đưa lương rồi, em còn muốn gì nữa?”. Vậy là chỉ cần đưa lương là anh không cần làm bất cứ nghĩa vụ gì với mẹ con em nữa hết.
Càng kể em càng buồn, nhưng mọi chuyện ở nhà em đâu đến nỗi phải ly hôn, phải bỏ chồngphải không mọi người? Nên em tự an ủi đàn ông ai cũng thế. Ai cũng có mặt này mặt kia nên chỉ còn cách chấp nhận. Bởi chồng em thì không vướng vào chuyện gái gú ngoại tình. Chồng các chị có như thế không? Hãy giúp em sửa chữa những thứ nhỏ nhặt nhưng mệt mỏi này với.