Thấy con bị ngã trầy chân, tôi xót xa rồi buông lời trách vợ. Sau đó còn lén lắp camera để theo dõi nhất cử nhất động của vợ con.
- Thấy em dâu tương lai bước ra khỏi phòng hiếm muộn, tôi đến hỏi thăm để rồi bàng hoàng với câu trả lời
- Đi làm về, tôi sốc khi thấy váy áo phụ nữ vương vãi khắp nơi, càng choáng hơn với cảnh trong phòng em trai
Nếu là mấy ngày trước, chắc chắn tôi vẫn còn lớn giọng tuyên bố: Việc nhà là của đàn bà. Bởi trong gia đình tôi từ trước đến giờ, chồng sẽ đi làm kiếm tiền còn vợ chỉ ở nhà sinh con rồi chăm sóc chuyện nhà cửa. Khi yêu, vợ tôi từng phản đối việc này. Cô ấy không đồng ý trở thành kẻ ăn bám. Cũng vì câu nói đó mà mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn với nhau khi mẹ tôi cho rằng con dâu mỉa mai bà là kẻ ăn bám trong nhà. Thấy mối quan hệ ấy căng thẳng quá, tôi quyết định chuyển ra ở riêng, vừa thoải mái lại không phải thấy khuôn mặt nặng nhẹ của hai người.
Ban đầu, vợ tôi vẫn đi làm. Nhưng khi có bầu, liên tục bị dọa sẩy thai nên cô ấy nghỉ ở nhà dưỡng thai. Con tôi sinh non, èo uột, khó nuôi, vợ lại nghỉ làm hẳn để chăm con. Tôi thương con trai lắm, thương còn hơn chính bản thân mình nên chỉ cần thấy con bị muỗi cắn hay trầy xước là xót là bực mình. Mỗi khi bực bội, tôi lại mắng vợ ở nhà, có mỗi việc trông con cũng không làm được. Cô ấy đều im lặng, có khi hai tay vò vào nhau, trông rất đau khổ.
Tuần trước, tôi đang làm thì nhận được điện thoại của vợ. Cô ấy khóc lớn nói con bị té ngã từ trên ghế xuống, chân bị chảy máu rất nhiều. Tôi vội vã bỏ hết công việc chạy về nhà thì thấy vợ đã gọi cho em gái (là điều dưỡng) đến nhà rửa vết thương, băng bó lại. Xót con, giận vợ, tôi mắng cô ấy không tiếc lời.
Mỗi khi bực bội, tôi lại mắng vợ ở nhà, có mỗi việc trông con cũng không làm được. (Ảnh minh họa)
Sau đó, để theo dõi vợ con, tôi lén lắp mấy camera trong nhà. Và chỉ quan sát một buổi sáng thôi, tôi đã bắt đầu hối hận. Vợ tôi dậy từ 5 giờ sáng, nấu ăn cho tôi rồi giặt giũ quần áo cho con. Tôi đi làm rồi, con trai cũng ngủ dậy. Cô ấy lo vệ sinh cá nhân cho con, rồi lại cho con ăn sáng, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn. Thằng bé cứ bám lấy mẹ suốt nên có khi vợ tôi vừa bế con vừa lau nhà.
Thằng bé nghịch ngợm, một chân bị thương rồi vẫn cố chui vào góc tủ để trốn mẹ. Vợ tôi vừa khóc vừa gọi con, nhìn mà thương. Đến hơn 2 giờ chiều cô ấy mới ăn được bữa ăn đầu tiên trong ngày sau khi con trai tôi đã ngủ say.
Chiều đó, về nhà, tôi tự giác bảo vợ thay quần áo, tôi đưa hai mẹ con đi ăn nhà hàng như một cách để chuộc lỗi. Vợ ngạc nhiên lắm nhưng rất vui vẻ. Từ hôm đó đến nay, ngày nào tôi cũng dậy sớm hơn một chút để mua đồ ăn sáng và trưa, thay vì ở công ty, tôi chạy về nhà, trông con cho vợ ăn uống, nghỉ ngơi.
Tôi cũng nhận ra rằng khi mình biết phụ vợ, cô ấy vui vẻ hẳn ra, không khí trong nhà cũng đầm ấm, hạnh phúc hơn rất nhiều. Chỉ có điều, giờ tôi đau đầu nhất là mối quan hệ giữa mẹ và vợ. Mẹ tôi mà biết tôi phụ vợ lau nhà vệ sinh, tắm táp cho con là bà nổi điên lên mất thôi. Phải làm sao để mẹ hiểu và thương vợ tôi đây?
(minhloc...@gmail.com)