Người đã đi, làm sao có thể trách được nữa. Kẻ ở lại cũng nào có hạnh phúc, giận thêm thì được gì? Tôi chỉ thấy chua chát, tưởng một đời đến cùng viên mãn, vậy mà chỉ toàn phản bội dối lừa…
- Thấy ông nội để lại hết tài sản cho cháu gái, sự thật động trời hé lộ đằng sau tờ giấy xét nghiệm ADN
- Vào phòng vợ cũ sau 2 năm ly thân, choáng váng khi nghe em nói: 'Em cố ý không chốt cửa đợi anh từ lâu lắm rồi'
Chồng tôi là giảng viên đại học. Chúng tôi quen nhau khi bạn của anh là người quen của chị tôi. Qua vài lần gặp gỡ, chúng tôi yêu đương rồi kết hôn. Trong mắt tôi và mọi người, anh là người đàn ông tử tế và nhẹ nhàng. Anh hiền lành, lịch thiệp, chừng mực trong cư xử nên luôn được nhiều người nể trọng.
Từ khi có hai con, chồng tôi lại càng yêu thương gia đình. Anh là thầy của nhiều người, nhưng về nhà lúc nào cũng vào bếp giúp vợ. Trong đời sống vợ chồng, anh luôn tôn trọng tôi, chưa từng nói lời khó nghe hay làm tôi tổn thương. Gia đình tôi rất thương mến anh, có gì quý cũng gọi anh đầu tiên.
Khi ngoài kia có vô vàn đàn ông ngoại tình, phản bội vợ con, tôi lại được gả cho người chồng mẫu mực, chưa từng làm điều sai trái. Ai cũng nói tôi tốt số, bản thân tôi cũng thấy mình may mắn.
Cứ vậy mà chúng tôi ở với nhau hạnh phúc suốt 20 năm. Đến khi 45 tuổi thì anh mắc bệnh ung thư phổi. Dù đã chạy chữa nhưng vì phát hiện bệnh trễ nên anh không thể qua khỏi. Tôi còn nhớ tháng ngày đó bản thân đã rất đau lòng, cứ nhìn chồng ngày một tàn tạ, như chỉ chờ thần chết mang anh đi. Lời cuối cùng anh nói với tôi là đừng tháo nhẫn cưới ra, để anh mang xuống suối vàng. Tôi nghe chồng nói thế lại càng thương anh hơn.
Ngày chuẩn bị lo hậu sự cho chồng, khi tôi dọn hết đồ đạc của anh trong tủ thì phát hiện có một chiếc nhẫn y chang chiếc nhẫn cưới anh đang đeo. Cảm thấy không hiểu, tôi bèn cởi chiếc nhẫn anh đang đeo để xem. Cuối cùng, tôi mới biết vì sao anh lại muốn đeo chiếc nhẫn này đến lúc chết. Dù hình dáng bên ngoài giống nhẫn cưới của chúng tôi, nhưng bên trong chiếc nhẫn đó có khắc tên một người phụ nữ khác.
Trong tôi lúc đó là hỗn loạn những cảm xúc vừa đau đớn, phẫn nộ xen lẫn chua xót khôn nguôi. Tôi vừa thương anh, vừa hận anh, cũng trách anh sao có thể giấu giếm khéo léo đến thế, sao có thể dối lừa tôi đến tận lúc trút hơi thở cuối cùng cũng không hối hận? Có phải là vì anh kiên quyết bảo vệ người phụ nữ kia, hay vì anh muốn làm tròn vai người chồng mẫu mực đến cùng, không để ai biết anh là người đàn ông ngoại tình?
Sau khi anh mất, người phụ nữ kia đã tìm đến tôi. Cô ấy nhỏ hơn tôi vài tuổi, nhưng trông dáng vẻ như già đi cả chục tuổi. Hóa ra, suốt 10 năm nay, chồng tôi khi nói với tôi đi công tác xa đều là để gần người phụ nữ này. Đến khi anh phát bệnh nặng thì không thể liên lạc với nhân tình, làm cho cô ấy hoang mang khổ tâm. Lúc cô ấy tìm đến tôi, chỉ muốn được ra mộ của chồng tôi một lần.
Tôi và hai con trai dù có giận cũng đành thôi khi thấy dáng vẻ cô nhân tình khóc đau khổ trước mộ của chồng tôi. Người đã đi, làm sao có thể trách được nữa. Kẻ ở lại cũng nào có hạnh phúc, giận thêm thì được gì? Tôi chỉ thấy chua chát, tưởng một đời đến cùng viên mãn, vậy mà chỉ toàn phản bội dối lừa…