Dù có đau khổ đến thế nào, tôi vẫn cố gắng chịu đựng để đứa trẻ trong bụng dần có cuộc sống tốt hơn thế nữa.
- Nhân tình đột ngột qua đời tại bệnh viện nhưng không kịp trăng trối, đang loay hoay khó xử, bất ngờ một bóng dáng quen thuộc lại gần nói một câu khiến tôi sốc đứng
- Bức thư người vợ gửi cho chồng ngoại tình, 'chấp nhận buông bỏ' nhưng là hạnh phúc, câu nói cuối cùng khiến ai cũng xót xa
Làm mẹ đơn thân chưa bao giờ là một điều dễ dàng. Bởi chọn con đường này, người mẹ phải giẫm lên biết bao nhiêu điều tiếng không hay, bao nỗi chua xót, phải gồng mình lên để vừa làm cha vừa làm mẹ. Với những người phụ nữ chẳng có ai bên cạnh, lại gồng mình lên kiếm từng đồng tiền nuôi con thì nỗi khổ ải ấy biết kể sao cho hết.
Người ta gọi tôi là cô gái hư hỏng. Hư hỏng vì không chồng mà chửa. Họ nói sau lưng tôi rằng cứ ngỡ hiền lành, học giỏi mà học chưa xong đã vác bụng về nhà làm khổ cha mẹ. Tôi nuốt ngược nước mắt vào trong, mỗi lần đi qua bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, tôi chẳng thèm nhìn. Cuộc đời của tôi có hư hỏng hay không tôi tự biết. Trót yêu phải kẻ chẳng ra gì nhưng tôi không thể phá bỏ cái thai trong bụng chỉ để mong gìn giữ hình ảnh hiền lành được.
Ba tôi cương quyết đuổi tôi ra khỏi nhà. Mẹ tôi lạy lục van xin ba thương tôi. Bụng to vượt mặt, tôi ở nhà ngày nào là mẹ tôi còn khổ ngày ấy. Mẹ tôi bao nhiêu năm nay nhẫn nhịn, cam chịu sự khó tính, gia trưởng của ba. Việc tôi mang thai, ba lại trút bao nhiêu sự chì chiết, chửi bới lên mẹ vì không biết dạy con. Chịu không nổi, tôi ra khỏi nhà. Mẹ tôi lau nước mắt, giúi cho tôi ít tiền, bà bảo thuê phòng trọ mà ở. Khi nào sinh con thì báo cho mẹ.
Có lẽ cả đời tôi sẽ không bao giờ quên những ngày tháng sinh con trong đau đớn tủi nhục ấy. Cuộc đời tôi như bị nhấn xuống tận cùng đau khổ nhưng may mắn thay tôi vẫn còn có mẹ trên đời. Bất chấp bị ba chửi mắng, mẹ vẫn lên với tôi. Mẹ thức đêm thức hôm trông cháu. Căn nhà trọ trống huơ, chẳng có vật dụng gì đáng giá. Mẹ xin của những chị em sinh con nhà hàng xóm cho tôi mớ tã, quần áo sơ sinh cũ. Những ngày tháng mẹ con, bà cháu ôm nhau mà khóc.
Tôi nhìn con và biết bản thân mình chẳng thể cứ ngồi khóc mãi và yếu đuối mãi thế này. Cháu được vài tháng, tôi bảo mẹ về quê, tôi gửi con rồi đi làm. Tôi làm bất kì việc gì để có thể kiếm ra tiền từ rửa chén, phụ quán ăn, đến bán vé số. Khó khăn, cực nhọc rồi cũng dần qua đi. Khi biết tôi từng học lỡ dở một trưởng cao đẳng, một bà chủ quán ăn thương tình cho tôi làm thu ngân. Tôi chăm chỉ, làm việc hết sức mình. Cuộc sống của mẹ con tôi cũng dần ổn.
Đàn bà ai cũng yếu mềm nhưng làm mẹ đơn thân tôi bắt buộc phải mạnh mẽ gấp trăm lần người khác. Việc giữ con ở lại thế gian này là tôi lựa chọn. Tôi không sợ mình vất vả, càng không sợ bản thân mình khổ sở. Nhưng tôi đau lòng khi nhìn con mình thiếu thốn. Sữa cũng chọn loại rẻ tiền, đi học cũng chọn chỗ rẻ nhất, quần áo thì cũ kĩ. Những đêm ôm con trong lòng, tôi thương vô hạn. Tôi tự nhủ, bản thân mình phải cố gắng nhiều hơn nữa để mang lại một cuộc sống tốt hơn cho con.
Hiện tại cuộc sống của tôi tuy còn khó khăn nhưng cũng yên ổn. Một vài tháng mẹ tôi lên thăm. Nhìn bà ngoại cưng cháu lòng tôi lại rưng rưng. Đúng là trên đời này chỉ có hai người chẳng bao giờ rời bỏ mình: Người mình sinh ra và người sinh ra mình. Vì hai người này, tôi không cho phép mình gục ngã!