Tôi chuẩn bị một dĩa trái cây đem lên cho hai cha con. Nhưng chỉ vừa đi đến cầu thang, tôi đã nghe anh nói với con gái tôi:
- Nhân tình qua đời bỏ lại đứa con mới sinh, tôi gọi cho vợ đến chăm con thì chết lặng với hành động của vợ sau đó
- Lấy chồng U50 đêm tân hôn bố mẹ chồng phải đập cửa liên tục, còn vợ chồng tôi đỏ mặt cúi đầu vì lý do này
Tôi ly hôn và nuôi con một mình khi 26 tuổi. Con tôi bây giờ đã 8 tuổi, là một cô bé hiểu chuyện và đáng yêu. Từ ngày trở thành phụ nữ ly hôn đến nay đã 5 năm, tôi chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình. Có người nói, vì tôi kết hôn sớm nên mới đổ vỡ. Tôi lại nghĩ, cũng may đã từng như thế mà tôi mới sớm dứt bỏ người chồng không xứng đáng.
So với bạn bè cùng độ tuổi, trông tôi vẫn trẻ đẹp hơn. Đó là lý do dù đã ly hôn và có con nhưng tôi vẫn được nhiều người theo đuổi. Nhưng vì từng tổn thương vì bị phản bội, lại nghĩ con còn nhỏ nên tôi chưa muốn hẹn hò hay đi bước nữa. Đến khi tôi gặp anh qua công việc, tôi mới nhận ra bản thân cũng muốn được quan tâm, bảo bọc.
Con gái tôi cũng rất thích anh. Từ ngày đầu quen biết tôi, anh đã không ngại đưa đón, chăm sóc con gái tôi như con ruột. Anh cũng từng có một đời vợ nhưng không có con. Chúng tôi như hai mảnh ghép tìm được nhau, cứ thế mà khắng khít bền chặt suốt 2 năm.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện kết hôn lần hai khi anh đề cập. Nếu là khi son trẻ, tôi chỉ nghĩ kết hôn là bước đi cuối cùng của một tình yêu. Nhưng giờ khi đã là đàn bà ly hôn, đi bước nữa lại chứa đựng hy vọng cho tôi và con một gia đình khác. Hơn cả mong ước yêu đương của mình, tôi muốn thử cho con một mái ấm có cha có mẹ đủ đầy.
Suốt thời gian quen nhau, tôi cũng nhận ra anh là người đàn ông tốt, cũng rất yêu thương con của tôi. Vì vậy, tôi gật đầu trước lời cầu hôn của anh. Chúng tôi chuẩn bị cho một lễ cưới ấm cúng, vui vẻ.
Một tối trước ngày cưới vài ngày, tôi cùng con và anh ăn cơm tối. Sau khi ăn xong, anh bế con lên phòng khách chơi, tôi trong bếp dọn dẹp. Tôi chuẩn bị một dĩa trái cây đem lên cho hai cha con. Nhưng chỉ vừa đi đến cầu thang, tôi đã nghe anh nói với con gái tôi:
“Cháu nói với mẹ về nhà ngoại ở nhé. Sau này chú lấy mẹ cháu còn có em bé khác, mà có cháu ở đây thì em bé sẽ không vui”.
Tôi bàng hoàng dừng bước chân, trong lòng dường như có điều gì đó bỗng vụn vỡ.
“Nhưng mẹ nói ba người chúng ta sẽ ở cùng nhau mà?”.
“Ba người đó là chú, mẹ cháu và con của chú, chứ không phải cháu”.
“Nhưng thế thì mẹ sẽ không vui đâu”.
“Cháu chỉ cần làm theo lời chú, mẹ chắc chắn sẽ vui”.
Chỉ nghe tới đây thôi, tôi đã không nhịn được nữa, vụt chạy đến ôm lấy con. Tôi nói con đừng tin lời anh ta, bịt tai con lại. Tôi không biết tương lai thế nào, nhưng con gái bây giờ là tài sản quý giá nhất của tôi. Tôi vì sao lại vì một người đàn ông xa lạ này mà tổn thương con? Tôi vì sao lại tin tưởng anh ta sẽ yêu con tôi như con mình? Tôi vì sao lại cho anh ta cơ hội để con tôi phải nghe những lời này?
Tôi ôm con ra khỏi ngôi nhà của chồng sắp cưới trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh ta. Trước khi tôi đi, tôi còn nghe tiếng người đàn ông ấy hỏi:
“Em thương con hơn cần anh?”.
Đúng rồi, với tôi mọi người đàn ông dù tôi có yêu nhiều thế nào cũng không bằng đứa trẻ tôi sinh ra này. Nếu anh đã không yêu thương nó thì chính là không tôn trọng tôi. Tôi dù là phụ nữ ly hôn cũng không thể khiến người khác xem thường mình, xem thường con của mình.
Tôi không hối hận khi vứt bỏ chiếc váy cưới đắt tiền kia, vì tôi không chỉ là một người phụ nữ muốn yêu đương, tôi còn là một người mẹ đơn thân…